• Thu. May 2nd, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Tử bất hiếu | Giác Ngộ Online

ByBich Ngoc

Jan 19, 2023
Rate this post

GNO – Năm 2016, từ Làng Mai, tôi chuyển vào chùa Diệu Trạm, Huế để tu tập. Đồng thời là dịp về thăm gia đình bố mẹ tôi đang sinh sống tại Đắk Lắk.

Trong khi đi thăm gia đình, tôi thấy bố tôi bị đau phổi hoặc sốt khi trời lạnh. Bố phải uống kháng sinh, mẹ hay quên và có những suy nghĩ tiêu cực khi mẹ vẫn hoạt động như mọi người.

Năm 2016, tôi từ Làng Mai chuyển về Huế ở Diệu Trạm để tu tập. Đồng thời là dịp về thăm gia đình bố mẹ tôi đang sinh sống tại Đắk Lắk. Trong khi đi thăm gia đình, tôi thấy bố tôi bị đau phổi hoặc sốt khi trời lạnh. Bố phải uống kháng sinh, mẹ hay quên và có những suy nghĩ tiêu cực khi mẹ vẫn hoạt động như mọi người.

Sau khi xuất gia, tôi về Diệu Trạm nhập chúng và an cư lạc nghiệp năm 2016. Tại tư thất, tôi tập thở cho cha và lễ lạy cầu bình an cho mẹ. Sau khi ổn định công việc, tôi xin phép về quê hai tuần để đưa mẹ đi khám bệnh và ở gần để chăm sóc bố. Tôi thấy bạn thường xuyên trong bóng tối nói chuyện với chính mình, thường suy nghĩ tiêu cực về người khác. Tôi nghĩ nguyên nhân là do bạn bị sốc kể từ khi anh trai tôi mất. Vì cái chết của con, tôi nghĩ đó là lỗi của mẹ tôi. Nỗi ám ảnh kéo dài qua tháng năm, có khi mẹ ngủ hay hét lên trong mơ.

Tôi được một người bạn đồng tu giới thiệu và đưa mẹ đến bác sĩ chuyên khoa thần kinh để khám và chụp MRI. Xem phim, bác sĩ cho biết mẹ em bị teo não, trầm cảm. Bác sĩ hỏi một vài câu, mẹ trả lời sai câu hỏi của bác sĩ. Sau khi đọc MRI, bác sĩ nói với tôi “đã quá muộn, một khi đã teo não thì không còn cách nào chữa khỏi”. Tôi cảm thấy mình mắc bệnh hiểm nghèo không thể chữa khỏi. Con yêu mẹ, nhưng con không cầm được nước mắt.

Hoàn cảnh của cha mẹ tôi như vậy, tôi xin đại chúng ở lại để chăm sóc cho họ nhiều hơn và đại chúng vui mừng. Tôi chưa bao giờ rời xa công chúng lâu như vậy. Bạn phải thực hành để thể hiện Tăng trong bạn. Tôi đã trải qua nhiều nỗi buồn, niềm vui, nỗi lo, nỗi cô đơn, lẻ loi vì thiếu đồng tu. Nhưng nhờ hơi thở, nhờ bài pháp thoại của sư thầy đã giúp tôi có thêm sức mạnh khi tu tập tại nhà.

Sau mấy tháng chăm sóc, tôi bị mất sức nhưng tình trạng của bố mẹ không cải thiện nên đã gọi điện cho anh Lâm Nghiêm – em trai tôi ở Thái Lan về giúp. Khi nhà sư trở về, không khí gia đình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Chị em nương tựa vào nhau học hành, chăm sóc cha mẹ. Lúc đó tôi mới thấy rõ việc có một người anh trai đi tu là điều quý giá biết bao. Nếu ở ngoài đời, chúng tôi sẽ không thể chăm sóc cha mẹ như thế này.

Ba con tôi sống và dạy con mỗi ngày bằng kinh nghiệm của mình. Chúng tôi rất tôn trọng bạn, mặc dù tình yêu của bạn luôn nghiêm khắc, tuy nhiên, đôi khi nó rất nhẹ nhàng. Anh chị em và các em được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, nhưng cha mẹ không dùng đòn roi, không ép buộc gì đối với chúng ta.

Bố tôi rất hài lòng khi bố con tôi đi tu. Bố rất vui mỗi lần đến thiền viện thăm chúng tôi, nhìn thấy con cái vui vẻ, có nơi tu tập đúng chánh pháp giúp bố sống cuộc sống an lạc là tôi rất yên tâm. Ba căn bệnh hiểm nghèo, những cơn đau trên cơ thể khiến anh khô gầy, nhưng ý chí rất mạnh mẽ. Năm tháng cuối đời, anh đau đớn và mệt mỏi lắm, nhưng khi khỏe một chút, anh sẽ đem kinh và mở Pháp thoại.

Bố thích học Biểu hiện độc đáo của Master. Ba là anh cả, lại hay dạy dỗ các em học sinh nên dạy giáo lý rất nhiều. Bố có nhiều kinh sách để nghiên cứu, bố cũng rất thích tụng kinh. Mỗi khi về nhà, hai bố con cùng tụng kinh, bố thỉnh chuông, thỉnh chuông, thỉnh thoảng mẹ cũng tụng. Tụng kinh Việt Nam có nội dung hướng dẫn tu tập, nên tụng kinh là tu. Đó là những khoảnh khắc rất đáng nuôi dưỡng.

Lúc ba bị ung thư vòm họng, tụng kinh không thông, không còn sức, vì xạ trị nên cổ họng hẹp lại, ăn uống rất khó khăn. Tôi cố gắng nấu cho ba món ăn vừa bổ dưỡng, vừa mềm để bé dễ nhai. Bố đã bớt cơm, mỗi bữa bố chỉ dùng chưa đầy một chén. Trước đây, ông cha ta thường uống đều đặn mỗi ngày sáu cốc. Tôi sợ bạn buồn nên nói: “Con không khỏe nên không ăn được nhiều. Bớt bữa đi, bố khỏe thì bố ăn sẽ khỏe, ăn nhiều hơn”.

Khi chúng ta phải ăn ít hơn, chúng ta ăn có tâm và vẫn nuôi dưỡng được cơ thể và tâm trí của chúng ta và của những người thân yêu của chúng ta. Bố tôi ngày nào cũng đau, đến chiều thì sốt. Có nhiều đêm tôi nghe tiếng bố rên rỉ, khi tôi bước vào đã thấy bố ngồi run bần bật. Nhiều đêm liên tục, bố tôi mất ngủ nên sức khỏe giảm sút nhanh chóng. Tôi đã đưa bố đi chữa trị nhiều nơi, các bác sĩ đều lắc đầu, bệnh tình của ông không thuyên giảm khiến tôi phải chú ý tập luyện trong việc chăm sóc để ông yên tâm hơn.

Tú là hiếu ảnh 1

Lần gần đây nhất, bố tôi đau nặng nhất, phải nhập viện, đây cũng là lúc nhiều anh, chị, em trong Tăng đoàn đến chăm sóc ông tại bệnh viện cùng chúng tôi. Một sự chăm sóc đầy đủ và kịp thời. Có sư cô Tánh Nghiêm và sư huynh Lộc Nghiêm tận tình giúp cha thở nhẹ, thanh thản để xoa dịu nỗi đau quá lớn trong người.

Bố cười, gửi yêu thương vào chỗ đau bằng cả trái tim. Nhờ vậy, ba bình an nuôi dưỡng mọi người. Nhờ có Tăng đoàn, chúng tôi chăm sóc bạn đỡ vất vả hơn và tinh thần mạnh mẽ hơn. Lúc này, ngày nào cũng có người đến thăm hỏi động viên. Được nhiều người yêu mến như Pháp, chúng ta được tưới bằng nguồn nước của sự hiểu biết và tình yêu thương.

Giờ phút cuối, các anh, các chị, các bạn và mọi người cùng niệm danh hiệu của Bồ tát Nghe Kinh – vị bồ tát mà cha tôi vô cùng ngưỡng mộ. Ba câu niệm cùng giúp anh ta ra đi một cách mãn nguyện. Ba rất biết ơn các thầy, các sư cô và các bạn đồng môn đã hỗ trợ hộ niệm trong lúc bệnh, lúc hấp hối, lúc lâm chung. Đó là một chánh niệm rất quan trọng. Bởi vì Sư phụ của chúng ta đã dạy, với chánh niệm, cầu nguyện mới có hiệu quả.

Tuy nhiên, nếu cầu nguyện mà không có năng lượng chánh niệm, nhất là năng lượng tập thể ở đây, ở khắp mọi nơi thì vẫn rất cần thiết và rất quý báu, nhưng hiệu quả đến đâu còn tùy thuộc vào nhiều nhân duyên. Bên cạnh đó, việc cầu nguyện còn tùy thuộc vào người hiểu biết Giáo Pháp và thực hành nó. Nếu có sự kết hợp của cả hai, nó sẽ tạo thành một loại năng lượng có tác dụng rất lớn. Chúng ta sống như thế nào thì tương lai cũng tương xứng với hiện tại. Tương lai trong khoảnh khắc là vô thường và tương lai trong khoảnh khắc là vô thường. Bố mất ngày 26/02/2018.

Tú là hiếu ảnh 2

Khi bố tôi mất, mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Lúc đó, bệnh tình của mẹ tôi chưa nghiêm trọng lắm. Theo thời gian, bệnh tình của người mẹ ngày càng nặng dần. Lúc đầu, tôi quên mất, tất cả những gì mẹ con tôi cất giữ. Vì vậy, mỗi khi tôi cần một thứ gì đó, tôi không tìm thấy nó, vì vậy tôi phải đi tìm. Như khi đang nấu ăn, tôi tìm mãi mới tìm được con dao mẹ để trong tủ lạnh. Đến chìa khóa xe, giấy tờ xe nếu đưa cho mẹ tôi xem thì tôi lấy hết.

Các bà các cô vào thăm không thấy dép đâu, vì mẹ cho vào túi rác. Tôi nhổ tất cả những bông hoa trong vườn… Có quá nhiều thay đổi trong tôi. Mẹ sống và làm ngược lại với những sinh hoạt bình thường. Đôi khi cô ấy hiểu lầm những gì người khác nói, sau đó tức giận và buồn bã. Mẹ thường xuyên khóc lóc, đòi về nhà mặc dù mẹ đang ở nhà riêng.

Hiện tại, tôi vẫn có thể nhớ tên các con của bạn, nhưng theo bạn, đến một lúc nào đó tôi sẽ quên tất cả, sau đó nằm xuống và sống cuộc sống thực dưỡng. Vì vậy, tôi và chị gái tranh thủ đưa mẹ đi chơi, đi suối … để dỗ dành khi cháu còn tỉnh táo. Hai chị em tìm mọi cách chữa trị với hy vọng giúp mẹ bớt bệnh.

Bao nhiêu thay đổi mỗi ngày của mỗi người mẹ tồi, chúng ta đôi khi cũng bực mình nhưng vẫn nhắc nhau “mẹ ốm” để nguôi ngoai cảm xúc và bắt đầu yêu thương mẹ nhiều hơn. Nếu không thực hành Pháp, tôi tự hỏi chúng ta sẽ sống như thế nào?

Bây giờ, tôi không còn biết gì nữa khi phải giúp tôi ăn, rồi ăn, đưa tôi đi ngủ, chăm sóc mọi thứ cho tôi. Hai chị em cũng kiệt sức vì đêm ngủ thay nhau nằm cạnh mẹ. Mẹ hay bị co giật về đêm. Em trai tôi là Tushita Horizon được người dân Thái Lan cho phép quay lại tiếp sức cho chị em tôi. Làm cho hai chị em quý trọng tình cảm ruột thịt, tình cảm keo sơn.

Suốt ngày mẹ không biết tránh cái gì trước mặt nên cứ đập đầu vào tường, sưng đầu, sưng trán. Chúng tôi đã dỡ bỏ hết bàn ghế để các bạn ra vào đỡ nguy hiểm hơn. Cửa phòng, cửa ra vào đều đóng chặt không cho mẹ ra ngoài, mẹ dễ bị ngã, lạc … Ai đến thăm cũng tập đóng cửa cẩn thận như chúng tôi.

Khi còn nhỏ, mẹ sống với mẹ kế và chịu nhiều đau đớn. Tấm Cám. Khi lập gia đình, bố anh mất sớm, một mình mẹ tần tảo nuôi chồng và 6 đứa con thơ. Mẹ vất vả ngày đêm để có điều kiện cho chúng tôi ăn học. Chúng tôi yêu và đánh giá cao bạn rất nhiều.

Chúng tôi rất may mắn được xuất gia. Cuộc sống của vợ chồng con cái khó khăn lắm, nhờ tu hành mà lo cho cha mẹ có niềm vui, vơi đi nỗi buồn bấy lâu nay vẫn còn tiếp tục. Các anh chị đến thăm đều khen ngợi hai chị em. Chúng ta biết rằng bằng cách quán chiếu, nuôi dưỡng tình yêu thương và lòng biết ơn, và luôn được tăng thân hỗ trợ, chúng ta có thể đi qua con đường bất ngờ đầy bất trắc này.

Sáu năm về quê sống với bố mẹ, chúng tôi lớn lên và trải nghiệm thế nào là nhẫn nhịn, thế nào là tha thứ, thế nào là bao dung. Đồng thời, chúng con có cơ hội để tình thương hiển lộ và phát tâm bồ đề để chúng con vô cùng tri ân đến quý Thầy, quý Tăng chúng cư sĩ gần xa.

Chúng tôi muốn điêu khắc bầu trời và biển duyên dáng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *