• Fri. May 3rd, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Lọ điều ước

ByBich Ngoc

Jan 19, 2023
Rate this post

Ảnh: ITN.
Ảnh: ITN.

Ngôi nhà ấy, tôi để trên bàn học, để hàng ngày được chiêm ngưỡng hàng cây biểu tượng xanh xanh bên bậc thềm nâu đỏ. Một cô bé lego nhỏ xíu bằng ngón tay, tôi nhặt lên và giả vờ tập cho cô bé đi chậm, qua những bậc thang, có lẽ tôi đang tưởng tượng đang cùng cô bé bước vào ngôi nhà cổ tích. Một khung cửa tưởng tượng có thể lung linh và đầy khát khao, đôi khi tôi bắt gặp ánh mắt trẻ thơ đang nói lên điều đó.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường mơ mộng về bầu trời mơ ước của riêng mình. Tuổi thơ của tôi không có lego, cũng không có búp bê hay gấu bông. Đồ chơi nào chúng ta cũng phải tưởng tượng rồi nhặt nhạnh từ thiên nhiên để tạo ra cho mình. Đôi khi một ước mơ lớn, được ấp ủ và hun đúc từ khi còn nhỏ chỉ bắt đầu từ một hình ảnh đẹp đẽ hay đầy xót xa, tìm thấy trong trang sách. Rồi từng ngày, từng ngày, từng ngày, em mơ gửi ước mơ qua tán cây hay khoảng trời nhỏ, với những đám mây mơ màng trôi qua.

Những điều ước dù nhỏ hay lớn trong cuộc sống, có thể thành hiện thực hay không, nhưng đã cho ta niềm tin, rằng ngay từ khi ta nghĩ về nó, hay đặt bút viết nó, chính là tình yêu, là khát vọng trong ta hiển hiện.

Tôi đã trải qua những năm tháng ấy, tâm hồn tôi trang hoàng trong mơ, lấp lánh như những vì sao đêm trên cánh đồng làng. Ngoài cánh đồng ấy là thành phố, nơi có những ánh sáng lung linh huyền ảo không khác gì ước nguyện của những đứa trẻ thôn quê.

Vì vậy, đôi khi không khó để thấy các cô gái tỏ ra mê mẩn việc nhà đến mức chểnh mảng học hành. Vâng, hiện tại mẹ bạn đang ở nhà thuê, nếu bạn có ước mơ về một ngôi nhà thì đó là điều chính đáng.

Nơi ở đơn sơ mà mẹ con tôi mới thuê không có tủ kính để bày biện nhà cửa cho đẹp và không bám bụi. Sau vài ngày, một bé gái vừa lắp xong một ngôi nhà tinh xảo với nhiều chi tiết lộng lẫy như tiên nữ giữa hạ giới, sự mê mẩn của bé như một cơn gió bay nhanh đến món đồ chơi khác. Búp bê, gấu bông, tranh ghép hình, truyện tranh tạo thành một thế giới bạn bè trong tưởng tượng. Bạn dường như đã quên ngôi nhà?

Nhìn món quà xinh xắn bị lớp bụi thời gian phủ lên, tôi nhắc dọn nhưng cô ấy bảo: “Em sợ nhà bị… hư”. Con tôi vốn là một con mèo lười, thích suy luận nên đã lấy một tờ giấy nhỏ ghi đậm nét nhắc nhở: “Không ai được phép đụng vào cái này!”. Mảnh giấy được dán nhẹ trên “cánh cửa” của ngôi nhà như một dấu hiệu của quyền sở hữu, bất khả xâm phạm.

Cho đến một hôm, khi dọn dẹp nhà cửa, thấy con yêu bụi bặm, tôi đã dùng khăn ướt nhỏ lau nhẹ để không làm hỏng “tác phẩm” của con mình. Tôi cố gắng làm hết sức mình và cũng gần xong, nhưng không ngờ cùi chỏ của tôi vô tình chạm vào khiến căn nhà đổ sập vào phút cuối và vỡ tan tành. Nhiều mảnh ghép rơi xuống sàn, nhìn đống mảnh ghép nhỏ xíu và nhiều đến mức khó đếm, tôi nghĩ muốn dựng lại cũng đành bất lực.

Cô con gái đang xem tivi thì giật mình nghe tiếng nhà đổ, liền đứng dậy nhìn một giây rồi ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc. Tôi xin lỗi, tôi chỉ phủi bụi, vì tôi muốn tốt cho đồ của bạn. Con trai tôi không chịu nhận. Bực bội, tôi la mắng, rằng tôi lười biếng, rằng tôi làm nghệ thuật, tôi không biết dọn dẹp, tôi chỉ biết làm khổ mẹ… nhưng con tôi vẫn khóc. Mẹ phải dỗ con thu dọn gọn gàng rồi sẽ xây nhà khác có khi đẹp hơn, đây là đồ chơi sáng tạo, con phải thay đổi liên tục, phải biết cách sắp xếp các ngôi nhà khác nhau. Con gái nức nở: “Huhuhu, mày chả biết gì, chả hiểu gì, tao chỉ muốn có cái nhà này thôi!”.

Con gái tôi tắt TV, chui vào chăn, trùm kín đầu, giờ đang khóc thút thít. Lần đầu tiên trong ngần ấy năm nuôi dạy một đứa trẻ, bây giờ anh ấy lại có biểu hiện gay gắt như vậy với mẹ mình. Tôi cố nén bực bội, sắp xếp lại những con búp bê, những con gấu bông nhỏ, những con thú nhỏ bằng nhựa. Nhà cửa ngổn ngang, tôi cho toàn bộ vào sọt nhựa. Để khi khác, tôi sẽ cùng các con xây dựng lại. Tôi muốn sửa đổi với con mình bằng cách kiên nhẫn thể hiện tình yêu thương với những món đồ chơi mà con nâng niu, để con hiểu chuyện vừa xảy ra chỉ là một tai nạn.

Khi đang nhặt những mảnh cuối cùng trong nhà, một chiếc lọ nhỏ bằng nhựa bất ngờ xuất hiện, trên chiếc lọ có dòng chữ in đậm: “Chiếc lọ điều ước”. Con gái tôi đã hết nức nở, nhưng vẫn cuộn tròn trong chăn, cô đơn như thể đó là sự tự trừng phạt. Căn phòng gần như hoàn toàn im lặng, có thể nghe rõ tiếng nức nở.

Tôi lấy “Wisher” và tò mò mở nó ra. Các mảnh giấy nhỏ cuộn lại thật chặt, mỗi cuộn được buộc bằng một sợi dây kim loại rất mảnh, đứng cạnh nhau. Cuộn giấy cao nhất khiến tôi nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra. “Mẹ ơi, căn nhà chúng ta đang ở rất ấm áp nhưng chỉ là nhà thuê thôi. Đừng đổi xe máy, đừng mua thêm máy tính, để dành tiền mua nhà cho con. Đây là ngôi nhà mà tôi mơ ước có được trong tương lai. Tôi chỉ cần một ngôi nhà nhỏ, nhưng phải có nhà tắm, đơn giản bởi vì, tôi là một con cá bống… ”.

Thảo nào, mấy ngày nay bọn trẻ nhà tôi rất khó chịu khi tôi nói rằng tôi có ý định mua một món đồ mới. “Lọ điều ước” của con tôi, tôi không dám đọc tiếp. Có lẽ đó là một thế giới mà con tôi chỉ muốn che giấu. Tôi ngồi im lặng, nghĩ về những điều tôi từng mơ ước trong đời.

Khi còn nhỏ như bạn, tôi cũng từng mơ thấy cô bé Lọ Lem biến thành công chúa. Tôi ước tôi có thể viết một bài thơ. Là một người mẹ, tôi cũng ao ước cho con cái có nhà, có lần tôi đã viết: “Đêm qua / Tôi mơ thấy mình bay trên những khúc quanh / Mùa trái chín, thơm trên phố / Những gánh hàng rong. / Anh sơn nhà / Em sắp đặt chỗ này cho anh, đây là chỗ của chúng ta / Ngoài kia vườn xanh / nụ thiên thần / Trong đây tiếng nhạc êm dịu / những giấc mơ run rẩy ”.

Tôi không có lọ điều ước. Mỗi tờ giấy nhỏ, đôi khi chỉ là một tờ lịch được xé vội vàng, viết lên đó một điều gì đó trong tâm trí, một bí mật cần giấu kín, một giấc mơ kỳ lạ đêm qua, hay một kỷ niệm về một điều ước. Tôi đã từng giấu những ghi chú như thế trong hốc tường trên gác mái của mình. Có rất nhiều mảnh giấy mà lũ chuột cảm thấy ấm áp và chui rúc vào đó, cho đến một ngày khi tôi trèo lên ghế, một con chuột giật mình nhảy qua vai tôi. Đôi khi tôi giấu nó như cái lá chuối dưới nách lá chuối, hay vết nứt trên vách bếp, rồi quên đi, không bao giờ nhớ. Nhưng ước mơ vẫn gieo sâu trong tâm trí.

Tôi nhớ lần bố tôi mang về trồng hai cây xoan nhỏ nhưng khá thẳng. Tôi giúp bố tôi trồng chung ở góc vườn, ông nói chỉ mong 10 năm nữa hai cây to và thẳng để có thể cho hai người đi nhờ xe, ông sẽ sửa lại nhà cho chúng tôi.

Tôi tâm niệm ước mơ của bố và cùng ông trông nom, chăm sóc cho hai cây lớn lên, 10 năm sau chúng đạt tiêu chuẩn đi nhờ xe đúng như dự định của ông. Tôi lớn lên với lời nguyện thầm mỗi mùa mưa bão, làm sao để hai cây thông không bị bão làm gãy đổ. Cho đến bây giờ, nó vẫn là đôi quá giang làm từ hai thân cây ấy, nâng đỡ căn nhà nhỏ mẹ tôi đang ở. Cũng như tôi, anh ấy không có một lọ ước nguyện, nhưng anh ấy đã sống với những ước mơ đẹp đẽ được ấp ủ tận sâu trong trái tim mình.

Lọ lem điều ước của con khiến tôi nhớ đến những đứa trẻ Sa Pa mệt nhoài sau một ngày đi bán đồ lưu niệm, ngủ gục trên bậc thềm nhà thờ, trong mưa gió lạnh. Không biết họ mơ thấy gì, “trong mơ có chuông không?”

Trong những trang sách tôi đọc ngày xưa, người ta viết những điều ước hay những lời nhắn nhủ, những lời tiên đoán, bỏ vào một cái lọ đậy kín và thả trôi ra biển. Có những chai ước nhiều năm sau vẫn vẹn nguyên trôi đi rồi rơi vào tay ai đó như một định mệnh. Có những câu chuyện xảy ra thực tế đúng như dự đoán, khiến người đời kinh ngạc vì sự bí ẩn bất ngờ của cuộc đời. Tôi không biết là thật hay chỉ trong trí tưởng tượng của người viết, tôi vẫn tin những câu chuyện như thế từng là thật.

Và cho đến tận bây giờ, chiếc lọ điều ước vẫn là biểu tượng của điều kỳ diệu trong cuộc sống, hay chí ít, nó là nơi gửi gắm tình cảm, niềm tin của con người vào những điều tốt đẹp. Người ta viết về hạnh phúc, khát vọng, những lời nhắn nhủ tình cảm, cho vào những chiếc lọ điều ước và gửi tặng nhau những món quà.

Những điều ước dù nhỏ hay lớn trong cuộc sống, có thể thành hiện thực hay không, nhưng đã tạo cho chúng ta niềm tin, rằng ngay từ khi nghĩ ra, hay đặt bút viết nó, đó là tình yêu, là khát khao. hy vọng trong chúng ta biểu lộ. Những ước mơ trọn vẹn và lung linh sẽ cùng ta đi qua những năm tháng tươi đẹp và cả những gian khó, để khi nhìn lại ta hiểu thêm, ước nguyện sẽ lại viết tiếp những trang viết trước cuộc đời. Phép màu không ở đâu xa, luôn có sẵn những điều tốt đẹp.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *