• Tue. Apr 23rd, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

U Minh Hạ – tình đất, tình người hào sảng

ByBich Ngoc

Jan 26, 2023
Rate this post

Bố tôi luôn tự hào rằng ông đã từng sống ở Cà Mau. Nhưng khi tôi hỏi bố tôi về đất Đất Mũi thì ông nói: “Ờ” vì tôi không nhớ nhiều! Mẹ tôi cười: “Ông bà nội tôi hoạt động cách mạng ở U Minh Hạ (Cà Mau) nên tôi sinh nó trong rừng rồi cõng nó đi nơi khác, nhưng không biết ở đâu”. Cha phản đối: “Thì Cà Mau là nơi chôn nhau cắt rốn của con!”. Hè đến, tôi quyết tâm khám phá Đất Mũi, tận mắt chứng kiến ​​nơi “chôn nhau cắt rốn” của cha tôi như thế nào! Tôi rủ một vài người bạn đi cùng và bắt đầu hành trình về lại U Minh Hạ.

U Minh Hạ - hào sảng tình đất, tình người - ảnh 1
Bắt đầu hành trình trở về với U Minh Hạ …

Tôi có ấn tượng đặc biệt khi vào địa phận U Minh bởi hai bên đường lau sậy mọc um tùm, thành từng khóm cao, ẩn nấp người. Lán được dựng theo kiểu nhà sàn với ao, rạch đầy hoa súng đỏ, trước cửa mỗi nhà có một chiếc thuyền nhỏ. Hỏi về đường vào rừng, một thanh niên vừa chèo xuồng hái hoa súng dưới kênh vừa tỉnh bơ nói: “Xa quá, rừng thì mênh mông chứ còn gì bằng, chúng tôi. đi thì toàn cây cối, rừng rậm. Muỗi không, ở cái đất Cà Mau này trâu bò còn ngủ mùng chứ đừng nói đến miệt U Minh ”. Thấy chúng tôi quyết tâm đi, anh nhiệt tình hướng dẫn: “Không có chỗ để nghỉ qua đêm, đến lúc đóng cửa rừng, trong nháy mắt chết đói, đói thì đến quay lại đây tôi sẽ cho cô ăn hoa súng. Kho tiền không lấy tiền! ”. Bác chỉ vào chiếc thuyền chở đầy hoa súng đỏ rực dưới kênh, cười. Cảm ơn bạn đã tốt bụng, tôi hứa sẽ quay lại xin “ăn cơm” nếu không tìm được quán.

Thiên nhiên hùng vĩ, sống động

Từ cổng rừng (ấp Vồ Dơi, xã Trần Hợi, huyện Trần Văn Thời), xe tiếp tục chạy cho đến cổng “Vườn quốc gia U Minh Hạ” hiện ra con đường dài giữa hai rặng chuối xanh và rừng tràm tuyệt đẹp.

Tôi leo lên đài quan sát cao 24 mét, phóng tầm mắt ra xa và ngỡ ngàng trước màu xanh bất tận của rừng cây, cảm thấy con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên làm sao. Tôi thuê vỏ chạy dọc các con kênh và bắt đầu khám phá khu rừng hoang sơ kỳ bí trong tiếng động cơ ồn ào và mùi tràm thơm lừng. Lục bình và lục bình nhiều và dày đến mức những chú chim cạp nhiều màu sắc đi trên lục bình mà không bị rơi xuống nước. Tôi thích thú nhìn những bình hoa mọc ra lòng sông, trái chín chạm mặt nước. Sóc và khỉ ở đây rất đông. Thấy vỏ lãi vụt qua, bầy khỉ hái trái chín ném về phía chúng tôi, một số trái rụng vào cùi, để tôi được thưởng thức hương vị bình yên giữa núi rừng U Minh. Muỗi to lớn, hung dữ và nhiều vô kể, lũ lượt kéo đến tấn công người. Thảo nào mà anh chàng kia nói “trâu bò còn giăng lưới ngủ” quả không ngoa.

U Minh Hạ - tình đất, tình người hào sảng - ảnh 2

Rễ hỗ trợ bao quanh gốc cây ngập mặn giúp cây vững vàng trong rừng ngập mặn, đầm lầy, v.v.

Tôi để ý đến những cây mắm, rừng ngập mặn mọc nhiều vô kể. “Mắm có trước, đước sau”, mắm bám đất, rồi đước, tràm. Tôi có cảm giác chúng có rất nhiều chân, chạy lung tung, mọc khắp nơi. Lấp ló trên những tán cây tràm, cây bần là vô số loại chim, cò. Nhìn những đàn cò san sát, quây quần bên nhau khiến tôi liên tưởng đến một gia đình hạnh phúc, chúng kết đôi, kết thành đàn như sẵn sàng đùm bọc, che chở cho nhau trong mọi hoàn cảnh, như tương thân tương ái. , biểu tượng của người dân miền Tây Nam Bộ.

Tình yêu bao dung

Ra khỏi rừng, không tìm được quán ăn nên buổi trưa tôi phải ghé nhà chú tôi với lời mời. Bác vui vẻ gọi vợ làm cơm chiều đãi khách. Người dì hiền lành đang tất bật nấu nướng. Mấy người hàng xóm thấy nhà “chú Tư” có khách cũng nhiệt tình đến giúp đỡ. Chú Tư đãi chúng tôi những sản vật ở U Minh: bông súng nấu canh chua cá lóc, bông súng trộn lá é, cá lóc nướng mắm me, bông súng chấm muối ớt và ớt xanh. một rổ rau đủ loại như lá xoài, lá mướp, bèo tây … Món tráng miệng là nước cana ngọt. Đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức món tráng miệng độc và lạ này. Theo chú Tư, mắc ca có thể chế biến thành nhiều món ăn hấp dẫn như ngâm đường, muối chua chua cay cay, om cá rô hay thịt ba chỉ. Bác chỉ sang căn nhà đối diện: “Cái cana này ở cạnh nhà bà Bảy, lát nữa bác ra xem”. Tôi trả lời anh ấy bằng một tiếng “có”.

\N

Bữa cơm chiều diễn ra và kết thúc trong không khí thân tình, đầm ấm. Người dân hiếu khách, coi chúng tôi như gia đình. Trước khi đi, tôi ngỏ ý muốn gửi cho chú Tư một ít tiền để gọi một bữa cơm, chú xua tay: “Tiền nào, gạo có, thức ăn quanh nhà cũng có, có tốn tiền không? Chúng tôi không có.” lo đi, lần sau có dịp đi thì ghé ăn cơm thôi, tiếc là tối không ở lại nghe đờn ca tài tử trong xóm nghe tiếng muỗi kêu “thổi sáo”. vào ban đêm, rất tốt! ”. Bác cười vui vẻ.

Chú Tư gọi cậu bé đang chơi ngoài bờ: “Út Một, dẫn mấy cô chú này đi xem cây dong riềng cạnh nhà nhé!”. Một cậu bé chừng chục tuổi chạy nhanh vào, dẫn chúng tôi đi dọc theo bờ sông, chỉ vào cây dong riềng rồi nhảy lên cây giũ cho quả rơi xuống. Nó nhảy xuống sông hái trái cây, chất đầy áo, đưa lên bờ và dặn: “Phải xát trái cây vào áo cho hơi nát rồi chấm vào muối tiêu cho ngon, để. tôi về nhà lấy muối! ”.

Út Một mang ra một nhúm muối ớt đựng trong tờ lịch, tôi lấy quả cana lau lên áo theo hướng dẫn rồi chấm muối ớt vào miệng và cảm nhận được vị mặn, cay, chua, chát. và hương thơm mộc mạc. tan ở đầu lưỡi.

Trở lại nhà chú Tư với bao cà phê Út Một vừa hái, với lời dặn dò hồn nhiên: “Cho bà ăn kẹo, nếu ăn đường thì khỏi phải vò áo!”. Chia tay cô Út Một, gia đình chú Tư và hàng xóm, tôi lén lau nước mắt. Tôi cảm động trước tình cảm của những con người chất phác, nhân hậu và mến khách. Tôi luôn nhớ về ngôi nhà tranh đơn sơ không cửa, lợp bằng lá dừa nước, bộ xoong nồi đen đúa nấu bằng củi, cái rổ đựng đĩa bị vỡ nhiều miệng, cái ấm bị móp dùng để nấu nước pha chè. với hai ông bà già có tấm lòng bao dung thường đãi khách phương xa! Trên đường về, xe chúng tôi chật hẹp hơn vì chở theo một bó hoa súng lớn, hai chậu dưa chua (đặc sản Cà Mau), vài lít mật ong rừng của gia đình chú Tư gửi cho đoàn và một bao cà. . của Út Một. Chuyến xe nặng hơn vì nó chở bao tình cảm của con người!

Về với U Minh, được hòa mình vào thiên nhiên, với văn hóa rừng – sông – nước và “sống chậm” với người dân miền Tây Nam Bộ, mới cảm nhận được chất thơ của vùng “đất lành” thật không nguôi. “rừng thiêng nước độc”.

Rời Cà Mau, rời U Minh Hạ, không thể quên những cánh rừng bạt ngàn, kênh rạch chằng chịt, những bông hoa súng đỏ rực, những con người chân chất, chất phác và đặc biệt là hình ảnh những cánh cò trắng thân thương. , vùng vẫy dưới ánh nắng. Tôi thắc mắc: Ở cái xứ muỗi bay tứ tung này, không biết chính xác nơi nào trong rừng sâu, nơi cha tôi từng “chặt xác, chôn nhau cắt rốn”?!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *