• Sat. Apr 27th, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Sau ngày mẹ chồng mất, trên tay cầm xấp giấy tờ mà tôi khóc không thành tiếng.

ByBich Ngoc

Jan 27, 2023
Rate this post

Những ngày đầu về làm dâu, tôi đã vạch mặt với mẹ chồng, rằng tôi sẽ sống theo cách của mình.

Tôi luôn mang trong mình mối hận thù khi phải sống chung với gia đình chồng. Vốn là người phóng khoáng, thích làm theo ý mình nên khi lập gia đình, tôi luôn đặt tiêu chí ra ở riêng. Nhưng nhân tính không bằng trời tính. Tôi yêu và lấy một người chồng là con trai trưởng trong gia đình. Bố chồng tôi mất sớm, một mình mẹ tôi chăm sóc chồng và chị gái trưởng thành. Dù không muốn sống chung nhưng tôi cũng phải chiều theo ý chồng.

Những ngày đầu về làm dâu, tôi đã vạch mặt với mẹ chồng, rằng tôi sẽ sống theo cách của mình. Tôi không muốn mẹ can thiệp vào công việc, chuyện ăn mặc, thậm chí là chuyện ăn uống. Nếu cô ấy không thích khẩu vị của mình, cô ấy có thể nấu món khác, nếu cô ấy không thích tôi về muộn, cô ấy có thể đóng cửa và ngủ sớm. Chuyện chăm sóc con cái, cô không được can thiệp. Bà có thể lựa chọn việc chăm cháu theo ý muốn của con dâu hoặc tôi sẽ thuê người giúp việc.

Hối hận vì lúc nào cũng cãi mẹ chồng. Hình minh họa: Nguồn Pxfuel

Mối quan hệ mẹ chồng – con dâu cũng ngày càng căng thẳng. Thói quen của người lớn tuổi rất khó thay đổi. Mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi phải làm thế này, thế kia, chăm sóc chồng khi anh ấy say xỉn. Tôi ghét người say nên khi thấy chồng say, tôi đi ngủ trước. Chồng đi chơi về muộn, tôi chỉ cần gọi điện thoại, nếu anh ấy không về, tôi cũng tắt đèn đi ngủ. Mẹ tôi nói rằng tôi là người vô tâm, không phải mẫu phụ nữ của gia đình. Tôi không có ý kiến ​​vì tôi cũng không muốn trở thành một bà nội trợ.

Mỗi lần tôi mua đồ ăn đắt tiền, mẹ tôi đều nhăn mặt nói không muốn ăn và nói tôi hoang phí. Quần áo của tôi cũng không vừa mắt mẹ. Dù không nói ra nhưng thái độ của cô ấy khiến tôi khó chịu.

Mẹ tiết kiệm từng nghìn. Ngày nào tôi không nấu cơm, chỉ có một món rau và một món mặn. Có món mẹ thích nhưng các con lại không thích nên tôi thường mua đồ ăn sẵn mang về nhà. Lương cao hơn chồng nên tôi thường bị mẹ nhắc nhở phải khéo léo để dành thể diện cho chồng. Mẹ dặn phụ nữ đừng khoe khoang hơn chồng, đó là không tôn trọng chồng.

Tôi không hài lòng khi mẹ luôn khen con trai trước mặt mọi người trong khi biết con yếu đuối, kém cỏi, không chịu nhúng tay vào việc nhà. Sự bất đồng trong cuộc sống khiến tôi và mẹ không hợp nhau, có lúc mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, tôi xin phép về ngoại chơi vài ngày.

Lần ốm nặng đó không ngờ lại là lần cuối cùng chúng tôi được gặp mẹ. Mẹ ốm nặng, tuổi cao nên mấy ngày sau cũng qua đời. Mẹ đi nhanh quá khiến vợ chồng tôi bàng hoàng. Không có mẹ ở trong nhà, tự nhiên trong lòng tôi thất vọng vô cùng.

Ngày nào hai mẹ con cũng có những bất đồng, cãi vã, nhưng từ khi vắng mẹ, tôi thấy buồn và nhớ. Căn nhà trở nên trống trải. Dù tôi có mắng chồng hay chỉ trích anh ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai ngăn cản được. Đi khuya về sớm, dù ăn mặc thế nào cũng không ai nhắc nhở.

Một hôm tôi vô tình mở một chiếc tủ cũ và thấy bên trong có một xấp giấy tờ. Tôi nhặt lên thì hay đó là hợp đồng bảo hiểm mẹ tôi mua, bên trong có một bức thư gửi cho tôi.

Đọc thư, tôi khóc thầm. Mẹ mua bảo hiểm cho con dâu và con trai nhưng không mua cho mình. Mẹ nói đó là món quà mẹ muốn tặng cho hai con vì mẹ biết mẹ đã già yếu. Điều ngạc nhiên là mẹ tôi đã để lại tài sản thừa kế cho tôi. Nếu sau này chồng tôi có vấn đề gì thì tất cả tiền bạc sẽ là của tôi, không phải của anh rể, cháu gái của mẹ tôi hay bất cứ người thân ruột thịt nào của mẹ tôi.

Ngoài ra, mẹ tôi còn để trong ngăn kéo một số cây vàng, dặn tôi cất giữ cẩn thận, chỉ khi có việc thật quan trọng mới lấy ra.

Những lời tận đáy lòng tôi viết trong lá thư mong chúng tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn khiến cổ họng tôi nghẹn lại. Thực ra mẹ con tôi có thù oán nhưng tôi hiểu mẹ chỉ muốn những điều tốt nhất cho con. Mẹ không bao giờ dám ăn ngon, mặc đẹp, tiêu xài xa hoa. Tôi biết mẹ không có ác ý nhưng tôi cứng đầu, không bao giờ thích người khác xen vào cuộc sống tự do của tôi.

Hôm nay khi cầm xấp giấy tờ và bức thư đó trên tay, tôi thực sự hối hận. Có lẽ tôi dẹp bỏ được cái tôi và ác cảm của mình về mẹ chồng – con dâu, có lẽ bao năm qua, mẹ tôi sẽ bớt phiền lòng hơn.

Độc giả ẩn danh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *