• Fri. May 3rd, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Nhớ ngày xưa …

ByBich Ngoc

Jan 28, 2023
Rate this post

Chồng mua một hộp bánh trung thu và hai chiếc lồng đèn giấy làm quà cho hai con. Nhìn thấy hộp giấy đỏ đựng bánh hình bông hoa xinh xắn, chợt ngỡ ngàng không biết đã là trung thu rồi.

Nhanh quá! Những đứa trẻ háo hức thắp nến và chạy quanh sân, không đếm xỉa gì đến đĩa bánh trên bàn. Phải gọi cho hai người họ rồi mới chạy vào ăn bánh, uống trà. Hai đứa trẻ không khỏi thích thú với chiếc bánh kem hình bông hoa xinh xắn. Mỗi đứa một miếng, cắn từng miếng rồi chê: ngọt quá, béo quá không chịu ăn, rồi đuổi nhau lồng đèn mà cười.

cach-lamb-banh-trung-thu_1785931643.jpg

Chỉ còn lại hai vợ chồng. Nhìn miếng bánh ăn dở, chồng tôi cười: ngày xưa muốn chết mà không ăn, giờ chúng nó ghét. Tôi cắn một miếng. Ngon. Hương vị tốt hơn nhiều so với trước đây. Bây giờ người ta làm ra nhiều hương vị khác nhau. Các loại. Bánh mặn cũng có đủ loại nhân và bánh ngọt cũng có nhiều hương vị mới lạ. Nhìn bề ngoài vẫn như xưa, dáng hoa đẹp đẽ, sắc vàng như xưa.

Hai vợ chồng phải cố gắng ăn hết số bánh đã cắt. Cắn một miếng bánh, nhâm nhi chút trà. Vị ngọt của bánh đậm đà nơi cổ, gặp vị trà hơi chát sẽ nhanh chóng chuyển thành một vị rất lạ khiến người ta càng muốn ăn thêm. Có lẽ vì vậy mà người xưa có thú vui ăn bánh, uống trà. Vầng trăng mười ba chưa tròn, chưa đẹp nhưng cũng đủ khiến lòng người rưng rưng nhớ thương ngày xưa …

Nhớ hồi đó, lần đầu tiên cả nhà được ăn bánh, uống trà, ngắm trăng là khi chị hai nhận tháng lương đầu tiên. Khi đó, tôi học cấp 3, lớn rồi nhưng vẫn chưa biết mùi vị của bánh trung thu. Khi mang hộp bánh về nhà, mẹ cô đã vồn vã: Trời ơi, sao lãng phí quá, có những chiếc bánh có giá hơn trăm nghìn đồng, tiêu hết bao nhiêu đồng? Chị hai cười khanh khách, cho mấy đứa nhỏ ăn nói với mẹ, phải làm sao.

Thế là tối hôm đó cả nhà quây quần ngoài hiên, bố pha một ấm chè, loại chè rẻ tiền vài nghìn đồng một lạng, đặt vài bông hoa lài hái trước nhà, rót cho mỗi người một chén nhỏ. Màu vàng sậm ánh lên trên nền men trắng và hương thơm nhẹ nhàng của hoa lài hòa quyện vào nhau thật cuốn hút. Trăng mười bốn khiến khu vườn như được tắm trong ánh sáng dịu mát. Những làn gió hiu hiu… Tất cả cộng hưởng vào nhau, hòa vào một bầu không khí lạ lùng, khác hẳn những đêm trăng sáng trước.

Ai cũng háo hức muốn thử xem bánh trung thu ngon như thế nào vì trước đó họ chỉ được xem quảng cáo trên TV. Tôi và hai đứa em xuýt xoa vì quá ngon và cũng vì sợ hết. Cả nhà cười nghiêng ngả nhìn ba đứa háu ăn. Chị hai đưa bánh cho ba đứa em: ăn bánh uống nước chè phải ăn từ từ. Còn ai bằng Trư Bát Giới vừa ăn trái cây vừa nhâm nhi nhân sâm như vậy. Nghe chị nói cả nhà cười ồ lên, tôi thanh minh: vì bánh ngon nên phải ăn nhanh. Bận rộn ăn uống không để ý mắt mẹ buồn, có lẽ mẹ thấy thương con vì bao năm chưa đủ nếp đủ tẻ như người ta.

Từ đó, cứ đến trung thu là chị gái lại mua bánh mang về quê, cho đến khi lấy chồng, chị luôn mang quà cho các em nhỏ. Rồi chúng tôi mỗi người một ngả, một người kết hôn, một người học đại học. Không còn nhiều cơ hội để cùng nhau quây quần thưởng trăng trung thu nữa. Bây giờ cứ trung thu, tôi gọi điện hỏi thăm, mẹ tôi cười, nhưng không ai ăn, chán quá đành phải đưa cho lũ trẻ hàng xóm. Giọng mẹ nghe buồn. Mang tiếng con cháu đông đúc nhưng nay một mình …

Nhìn miếng bánh ăn dở trong đĩa của hai đứa mà lòng tôi lại bùi ngùi. Bọn trẻ bây giờ đã có đầy đủ vật chất và không còn cảm giác đói khát bất cứ thứ gì. Bánh ngon nhưng họ chỉ cắn một miếng là không muốn ăn nữa. Tôi thấy xót xa cho những ngày thiếu đói, thiếu đủ đường. Tôi lại thấy nhớ nhà, nhớ các chị. Thèm được ở bên nhau, khao khát được trò chuyện. Thèm được quay lại cái thời nghèo khó, dẫu thiếu thốn nhưng lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.

Giờ hai chị em đều đã ổn định kinh tế, sao mỗi lần quây quần bên nhau lại không thấy vui vẻ như trước. Vì sao, vì lòng ai cũng bộn bề lo toan cơm áo gạo tiền, tiếng cười không còn trong sáng, vô tư nữa. Gần đây, họ cãi nhau về việc chia tài sản của bố mẹ, giờ họ thậm chí không muốn gặp mặt nhau nữa.

Hãy nghĩ xem người xưa đã nói quá hay: được cái này, mất cái kia. Người nghèo không nhiều tiền, họ vui vẻ, lúc nào cũng vô tư cười nói. Khi có tiền thì niềm vui không còn, khát khao được trở lại như xưa. Cuộc sống luôn khắc nghiệt như vậy. Phải chấp nhận. Vì vậy tôi vẫn muốn cho hai con trải qua những tháng ngày tuổi thơ hạnh phúc, không ép học, không ép chúng làm việc nhà, chăm sóc nhưng cũng không chiều chuộng chúng quá nhiều. Nhìn hai đứa cười đùa vô tư tôi thấy buồn khi nghĩ ngày mai hai chị em không còn hợp nhau nữa. Nhưng hãy cứ nghĩ, tiêu nhiều thì có ngày vui, hạnh phúc. Như vầng trăng trên bầu trời, bao nhiêu năm trôi qua, vẫn đứng đó, lặng lẽ soi ánh sáng, nhẫn nại thức trắng đêm một mình không một lời than thở …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *