• Sat. Apr 20th, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Ký ức về miền Tây

ByBich Ngoc

Jan 29, 2023
Rate this post

Ký ức đưa cô ngược dòng thời gian về năm 2012. Khi đó, Trang vừa bước vào năm thứ hai đại học. Mùa cá linh trong ký ức của chị là một thời về vùng đất Hồng Ngự, Đồng Tháp với những câu chuyện vui buồn không bao giờ quên. Lần đó, Trang vào Đồng Tháp theo lời gợi ý của cô bạn ở khu trọ sinh viên (Bình). Cùng đi với cô còn có một người bạn khác tên Châu. Hành trình của chúng tôi có sự đồng hành của một nhóm bạn Đồng Tháp ở dãy nhà nghỉ bên cạnh. Rốt cuộc, nhóm bạn Đồng Tháp khi đó cũng nhiệt tình đến mức, dù mới về quê chưa đầy một tuần nhưng khi thấy Trang và nhóm bạn về Hồng Ngự, họ đã ngỏ ý muốn đi theo để làm một. hướng dẫn viên miễn phí ngay. Từ Sài Gòn ra bến xe Miền Tây đón xe đi Đồng Tháp khoảng sáu tiếng. Xe đi ban đêm nên đám bạn mình vừa lên xe được một lúc là lăn ra ngủ ngay.

Ký ức miền Tây - ảnh 1
Nơi đây, cánh đồng bao la như biển cả, đàn cò bay mỏi cánh không thấy bến bờ…

Riêng Trang lần đầu tiên được đến một vùng đất mới, ngồi trên xe hồi hộp suốt hành trình. Nhìn các bạn khác ngủ gà ngủ gật, bé Nghĩa vẫn đang ngủ ngon lành nên gục đầu vào vai bé Bình này rồi đẩy ra khiến Trang bật cười. Trên chuyến xe trời tối, không ai nhìn thấy nụ cười của Trang hoặc có thể do họ ngủ gần hết, chỉ có người tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn Trang rồi quay đầu lái xe. Miền Tây trong ánh đèn vàng mờ ảo trên những chiếc cầu hắt qua cửa kính ô tô, Trang vẫn không khỏi mong ngóng để được nhìn rõ gương mặt Tây. Giờ nghĩ lại, Trang không nhớ rõ từng chuyện đã xảy ra. Cô chỉ nhớ khi đến nhà họ hàng của Bình thì trời đã sáng. Chúng tôi chào người nhà, tắm rửa, ăn vội ổ bánh mì rồi vui vẻ theo các bạn Đồng Tháp về nhà họ chơi.

Lúc đó có hai thằng cùng tên Nghĩa nên mọi người gọi là Nghĩa Cào và Nghĩa Nhỏ. Nhà Nghĩa Nho toàn dừa, dừa. Lúc về không có ai ở nhà nên Trang và nhóm bạn chỉ ghé qua một chút rồi ra về. Buổi trưa, bé Nghĩa chở Trang và nhóm bạn đi ăn hải sản. Nhưng món ăn ở đây lạ lắm, hến miền Tây phải gấp rưỡi hến ở quê Trang, nhưng nhìn chung món nào cũng to. Trang cho rằng do sông nước miền Tây nhiều phù sa nên nghêu, sò, ốc, hến ở đây béo như vậy. Trang mập cái gì cũng dễ thương, thông cảm.

Dần dần, miền Tây như đoá hoa nở trong lòng Tràng hương thơm vương vấn của nỗi nhớ. Đến chiều, nhóm bạn Đồng Tháp đưa nữ sinh về nhà dì ruột của Bình. Bây giờ, Trang đã có cơ hội để nhìn xung quanh ngôi nhà. Trang nhận ra rằng cũng là một làng quê, nhưng đất Đồng Tháp khác với làng quê miền Trung của Trang. Nơi đây, cánh đồng bao la như biển cả, đàn cò bay mỏi mắt chẳng thấy bờ. Nghe lời chú Bình, ở đây người ta còn thuê người phun thuốc trừ sâu dọc bờ ruộng. Ngoài quê hương của Trang, mỗi gia đình đều tự làm ruộng, kể cả việc phun thuốc trừ sâu cho lúa.

Nhà Tây cũng lạ lắm. Nó gần giống như một ngôi nhà sàn nhưng được xây dựng theo phong cách hiện đại. Tuy nhiên, bên dưới, gà vịt vẫn được nuôi như nhà sàn. Trang web cũng có vẻ tốt. Khi trời đã xế chiều, hai người con trai lớn trong nhà rủ Trang và một vài người bạn đi bơi sông. Nhìn cánh đồng trước nhà, dòng sông sau bang dâng không kém Trang thích thú lắm. Người con thứ ba giải thích với Trang rằng mùa này là mùa lũ nên ruộng mới nhiều nước như vậy. Cũng vì là mùa nước nổi nên tối hôm đó Trang và các bạn được chiêu đãi món cá viên chiên bột, ngon tuyệt cú mèo! Ngoài ra còn có món bông điên điển để làm gỏi chua ngọt. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng chị Trang vẫn nhớ như in cái dư vị lạ của hai món ăn ấy. Có lẽ đó là chất riêng của sông nước miền Tây. Giá như Tràng có dịp trở lại mảnh đất ấy một lần nữa để gặp gỡ những con người tử tế và thưởng thức những món ăn đầy hoài niệm! Nhưng bây giờ tôi e rằng đó chỉ là một giấc mơ.

\N

Trang không còn là cô sinh viên năm hai đầy mơ mộng với bao ước mơ hoài bão. Cô gái đã trở thành bà mẹ một con với rất nhiều áp lực. Cuộc sống của vợ chồng mới cưới cũng đầy rẫy những khó khăn, thử thách khiến Trang không còn thời gian để nghĩ xa. May mắn thay, hôm nay khi lướt Facebook, cô nhìn thấy hình ảnh của cá linh và có cơ hội hồi tưởng về quá khứ.

Còn nhớ lần đó, khi Trang vừa đến nhà dì Bình, cậu con trai thứ hai của bà cứ cười tươi rói khiến Trang khó hiểu. Đến tối, khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ, anh chợt nhìn Trang với ánh mắt trìu mến, rồi nhìn chú (bố), rồi với giọng nói rất điềm đạm, nhẹ nhàng nhưng có phần ngập ngừng, anh nhìn thẳng vào mắt mẹ và nói:

– Mẹ! Thực ra… cô bé này là con riêng của bố tôi. Tôi và anh trai đã nhận ra con từ lâu… nhưng không dám nói với mẹ. Giờ bố mẹ già rồi nên tôi không muốn giấu nữa. Mẹ tha thứ cho con… nghe mẹ!

Nói xong anh quay mặt đi và cười. Còn Trang và nhóm bạn thì phì cười vì biết người đàn ông này đang giở trò tâm lý để trêu chọc má mình. Thực ra lúc đầu dì cũng không tin, nhưng nói đi nói lại nên bà bán luôn. Nhớ lại khoảnh khắc dì hết nhìn Trang rồi lại nhìn chú để tìm ra điểm chung mà Trang chưa từng có, cô không khỏi phì cười. Nhưng cũng chính sự trêu chọc của con trai mà Trang cảm thấy những ngày Bình ở nhà dì thật vui và đầm ấm. Như Tràng có một gia đình xa, với một thân phận rất khác – một thân phận không mấy đoan chính nhưng cũng không cay đắng, xót xa. Cơ duyên ấy khiến Trang tin rằng chuyến đi đó là do số phận sắp đặt. Dù sau này, Trang chưa một lần trở lại miền Tây nhưng cô không quên những ngày tháng đã qua.

Tuy nhiên, miền Tây cũng để lại trong Tràng một kỷ niệm buồn. Nhưng có lẽ nỗi buồn này không chỉ riêng Trang cảm nhận được. Hai năm trước, Trang nhận được tin nhắn của một người bạn sinh viên về cái chết của Nghĩa Nho. Trong số bạn bè, Nghĩa Nho hiền lành nhất. Nghĩa chết vì thói quen tắm khuya. Khi Nghĩa mất, Nghĩa vẫn chưa có người yêu. Ai về Đồng Tháp năm đó đều buồn cho Nghĩa. Nhưng người chết rồi cũng sẽ về trời, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Do ở xa, chị Trang không đến dự đám tang của Nghĩa nên đã cử Châu cùng bạn đến thắp hương viếng. Kể từ đó, ký ức về miền Tây trong Trang có một vết xước không lành.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *