• Fri. Mar 29th, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Cơm cháo chợ

ByBich Ngoc

Jan 26, 2023
Rate this post

Bia hơi vỉa hè (tư liệu, những năm 1980)
Bia vỉa hè (ảnh tập tin, những năm 1980)

Không phải ngẫu nhiên mà người ta nói ngôi nhà là “tổ ấm”. Đã nghe và đã thấy yêu. Họ có cả bầu trời cao rộng, tự do trải dài từ bình minh đến chiều tà, họ vẫn cần một khoảng trời riêng cho nhau, cho riêng mình. Nơi có tình yêu thương, ấm áp đủ để cùng nhau vượt qua bao khó khăn, bão táp. Chim có tổ, vậy tại sao con người lại không có tổ ấm? Tổ kia mùa đông có khi lạnh, nhiều mái về mùa mưa vẫn lạnh.

Sau đó, chim vợ mang lá về bện tổ, chim chồng tìm thức ăn bay về kiếm ăn cho vợ. Những người bạc mệnh đều giống nhau, sau cuộc mưu sinh vất vả là trời cho những yêu thương, hờn giận, ngày ngắn đêm dài để yêu thương và trách móc. Phải biết đi xa gần, tiết kiệm, nuôi dưỡng, chăm sóc lẫn nhau khi khoẻ mạnh, khi ốm đau. Vẫn là ăn, nhưng ăn cùng nhau khác xa cô đơn, lẻ loi, khác xa ồn ào, lễ phép, chào đón. Nhưng như vậy vẫn còn hơn cái cảnh “cơm cháo chợ búa”, lang thang mãi cho đến khi trở về nhà, gặp nhau, thấy mùi chăn gối quen thuộc rồi lại ăn cơm nhà riêng khói lửa.

Hàng ăn một thuở (Ảnh tư liệu).
Thức ăn một thời (Ảnh tư liệu).

Cơm hàng cháo chợ, người yêu nhau rồi phải xa nhau cũng phải nghĩ như vậy, bởi nó xảy ra những đau thương, sầu muộn làm nên nỗi niềm. Nhưng câu này họ nói có nghĩa là: Bà con di cư tức là kiếm sống trên đường, lữ khách di chuyển cho vui, làm nghề thì chưa bao giờ cơm cháo chợ búa. Người ngoài thấy vậy thì sốt ruột, nhưng ai có thể biết được những thiên thần đó nghĩ gì.

Cơm hàng cháo chợ với dân buôn là chuyện đương nhiên phải đến, đã đành phải chấp nhận. Các nhà hàng ven đường nơi họ biết các món ăn và gia vị thuộc lòng, có chỗ ngồi họ muốn, và nếu có những người phục vụ hài lòng, không có lý do gì họ không quay lại.

Họ nói rõ ràng rằng đôi khi nó không tốt, có thể nó đúng. Vì ăn cơm đó mãi sẽ thành quen, quen mùi vị món ăn và quen với người nấu. Rồi ngại đường xa dù có trở về quê hương, cột xa ai biết cánh, túp lều mọc lên nhưng chưa ai dỡ bỏ. Hàng chợ hàng cháo chợ búa nối đuôi nhau. Một người kiên định như thế này vài năm, bảy năm thì khó bảo chim cút về ăn cơm nhà.

Cảnh cơm cháo, rượu nóng, say xỉn thường khó lường. Với những người từng trải, chuyện của mình hay thế giới nên biết giữ bí mật, đừng để người phụ nữ lớn tuổi làm to chuyện, có khi mất trắng.

Góc phố xưa (Ảnh tư liệu).
Góc phố cổ (Ảnh tư liệu).

Có một thời, hễ đụng vào bất cứ thứ gì, anh đều sợ bị coi là kẻ buôn lậu, bắt bớ. Khi cán bộ ăn cơm thì cơm mốc, cơm ủ. Nông dân vào hợp tác xã cũng thèm thuồng điểm đổi gạo. Từ người trí thức đeo kính gọng vàng đến anh nông dân chân ướt chân ráo từ cái chảo rán đến cái nồi nhôm Liên Xô, cái quạt 35 đồng… Chỉ có cánh xe tải là ổn. kính trọng. Thiệt là đời có nghề mà sướng quá. Được đi đây đi đó, đồ ăn ngon vào miệng, hàng hóa chất đầy xe, từ tài xế đến hộ tống đều sang chảnh.

Vẫn là ăn, nhưng ăn cùng nhau khác xa cô đơn, lẻ loi, khác xa ồn ào, lễ phép, chào đón. Nhưng như vậy vẫn còn hơn cái cảnh “cơm cháo chợ búa”, lang thang mãi cho đến khi trở về nhà, gặp nhau, thấy mùi chăn gối quen thuộc rồi lại ăn cơm nhà riêng khói lửa.

Đường cao tốc vắng tanh, xe cộ qua lại. Từ xa, nhà hàng đã nghe thấy tiếng còi, cô chủ phải chải đầu, nhắc nhở nhân viên sắp xếp bát đĩa. Quán thơm phức và đầy mỡ hành, miếng nào ngon nhất luôn là phần ngon nhất. Chủ nhân không được phép làm bất cứ điều gì khác ngoài phục vụ mâm này.

Chặng này, chặng sau đã có quán ăn, nếu không khéo người ta vào quán sau, hoặc thị phi có, mất ngon. Mất một hai bữa ăn không quan trọng bằng việc mất đi sự thoải mái của tài xế hay người đi cùng. Gì chứ, mấy hộp kem giặt quần áo, mấy mét áo mưa, hộp sữa ông Thọ… toàn là đồ quý là gửi về làm quà ngay.

Bến đò qua sông lúc đó chủ là một cô gái trẻ. Thật là một người đẹp. Da trắng, tóc đen, môi đỏ, má đỏ. Tóc không cặp mà búi cao, vài sợi tóc sau gáy không hiểu là vô tình hay cố ý mà rất duyên. Bàn tay của cô gái trắng và tròn. Đám đông tài xế đường dài vây quanh nắm tay nhau, khó ai mơ được tựa đầu vào cánh tay ấy. Rồi hoa cũng có chủ. Cô mãi làm dâu miền Trung. Cầu xây, quán sạch sẽ. Những người lái xe đường dài vẫn nhớ đến vẻ đẹp của cô mà quên đi những món ăn thường ngày của những ngày ấy.

Sau khi hết bao cấp, nền kinh tế thị trường mở ra, hàng quán cũng mọc lên khắp ngõ cùng phố. Cơm hàng cháo chợ như lẽ tự nhiên. Cơm bình dân có mùi mắm, mùi lá nguyệt quế, cá kho tộ, rau óc xào. Người ta chọn đồ ăn cho tiện, đi đường dài không phải bóp mồm bóp miệng làm gì, ít khi đổi gió ăn cơm để thấy con người đổi mới và phát triển, để thấy mình không bị lạc hậu. Một chiếc khăn thơm mát lau mặt và thức dậy sau khi ăn xong.

Đến bữa trưa, anh em không còn mang cơm ra tụ tập ăn uống mà kéo nhau đi ăn cơm bình dân. Sau khi ăn cơm xong, tôi pha một ly chè ngoài quán cóc, trên đường về cơ quan, người bán hoa quả làm sẵn gọi mọi người, cũng sà vào mua. Những người nhất định không muốn đi ăn bên ngoài vì sợ mất vệ sinh, sợ tốn kém, phải vào hội. Và thế là mọi người xung phong tham gia cảnh cơm hàng cháo chợ.

Các anh, tất nhiên, không chào đón vợ con tham gia hội một cách nhiệt tình. Từ một đĩa thức ăn trưa đầy đủ đến thậm chí là một quả bom bia ăn qua bữa trưa cho đến buổi chiều, tất cả đều có. Nếu buổi trưa bận việc, có khi 4 giờ phải ra quán vì nhóm họp. Có lưng lửng, cơm cháo ở nhà ăn càng ngon càng tốt. Phụ nữ quen hay bực bội mỗi ngày tùy theo hoàn cảnh của họ. Không ai có thể nghĩ đến sức hấp dẫn vô biên của nhà hàng, nó lại chiếm ưu thế trong căn bếp gia đình mạnh mẽ như vậy.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *