• Thu. Mar 28th, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Chuyện khó của các vận động viên “lính đánh thuê”

ByBich Ngoc

Jan 29, 2023
Rate this post

Từ câu chuyện “võ sĩ không biết nhà ở đâu”

Tại Đại hội TDTT tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu hồi tháng 8, người hâm mộ được chứng kiến ​​màn tranh cãi ở bộ môn Taekwondo. Cụ thể, ở hạng cân dưới 68kg nam, võ sĩ Nguyễn Huỳnh Minh Nhật đã mang về tấm HCV cho đoàn Thị xã Phú Mỹ. Chuyện sẽ không có gì đáng bàn nếu Minh Nhật biết địa chỉ tạm trú của mình ở đâu.

Những câu chuyện khó của
Minh Nhật đoạt HCV Đại hội TDTT TP.HCM và Bà Rịa – Vũng Tàu.

Theo điều lệ Đại hội, các vận động viên thi đấu cho địa phương phải đảm bảo có hộ khẩu thường trú tại quận, huyện, thị xã nơi nhập ngũ. Trường hợp không có hộ khẩu, vận động viên phải đăng ký tạm trú trong thời gian cho phép. Hồ sơ của Minh Nhật có giấy tạm trú tại Thị xã Phú Mỹ, nhưng không biết nhà ở đâu.

2 tháng trước khi thi đấu tại Đại hội TDTT tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, Minh Nhật cũng từng giành HCV môn Taekwondo tại Đại hội Thể dục Thể thao TP.HCM. Minh Nhật được tham dự giải đấu này vì hộ khẩu ở Q.Bình Thạnh, đồng thời thi đấu dưới màu áo của Trung tâm TDTT Q.Bình Thạnh.

Những câu chuyện khó của
Võ sĩ Phương Hoài (phải) quê ở An Giang, nhưng đầu quân cho Bình Dương nhờ cơ chế mở.

Lực sĩ như Minh Nhật không hiếm trong giới thể thao thành tích cao ở Việt Nam. Tại Giải vô địch Boxing trẻ toàn quốc vừa kết thúc hồi tháng 7, đoàn Bà Rịa-Vũng Tàu có nhiều VĐV tham dự, chủ yếu ở các hạng cân nữ. Thực tế, hầu hết họ đều thuộc lứa trẻ của đội… Hà Nội.

Trở lại câu chuyện của Minh Nhật, nơi đoàn Thị xã Phú Mỹ đăng ký anh thi đấu cho địa phương và đoạt HCV Đại hội TDTT tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Điều lệ thi đấu của Đại hội cho phép các vận động viên đang thi đấu tại Hội thao ở các địa phương khác về thi đấu tại Hội thao tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu nên Minh Nhật không phạm quy. xác định.

Tại sao các địa phương lại mượn vận động viên về thi đấu? Điều đó mang lại lợi ích và tác hại gì cho các địa phương khác? Đằng sau câu chuyện của những “lính đánh thuê” trong ngành thể thao là biết bao câu chuyện vui buồn. Đối với nhiều vận động viên, việc tạm thời đầu quân cho đơn vị khác là điều vô cùng khó khăn, có thể vì thiếu cơm áo gạo tiền.

Phát triển không cân bằng

“Ở các cấp độ trẻ, chúng ta hiện đang thiếu vận động viên để phát triển môn quyền anh nữ.” Đó là chia sẻ từ một huấn luyện viên (HLV) đội tuyển boxing nữ Hà Nội, bởi ở mỗi hạng cân của từng lứa tuổi không phải lúc nào họ cũng có 2 VĐV. Tổng số vận động viên trẻ của đội tuyển boxing nữ Hà Nội hiện “chỉ” khoảng 50 người, trong khi con số của các địa phương khác đếm trên đầu ngón tay.

Cơ chế và kinh phí cho TDTT chưa đồng đều là nguyên nhân chính dẫn đến sự phát triển không cân đối giữa các địa phương. Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Quân đội luôn là những địa phương có đoàn thể thao mạnh nhất. Hải Phòng, Đà Nẵng … thuộc nhóm 2. Câu chuyện của các VĐV, HLV ở các địa phương còn lại là một mảng tối.

“Bà Rịa-Vũng Tàu từng có đội tuyển quyền anh nhưng đã giải thể, gần đây họ mới quay trở lại với môn quyền anh, trong thời gian ngắn không đào tạo được đủ VĐV để thi đấu các giải vô địch quốc gia, cũng như không đào tạo được đủ VĐV để thi đấu. ở các giải vô địch quốc gia nên việc đoàn Bà Rịa – Vũng Tàu mượn quân ở địa phương khác để thi đấu là điều dễ hiểu “, một HLV bộc bạch.

Tại Giải vô địch Boxing trẻ toàn quốc 2022, ngoài đoàn Bà Rịa – Vũng Tàu có hầu hết các VĐV thi đấu thuộc biên chế của đoàn Hà Nội, một đơn vị khác cũng sử dụng nhiều “lính đánh thuê” là Bình Thuận. Hầu hết các vận động viên của họ đều thuộc học viện trẻ của Quân đội, một đơn vị luôn có nhiều hơn 1 vận động viên ở mỗi hạng cân mà họ tham gia.

Những câu chuyện khó của
Những võ sĩ như Hồng Đào coi việc “đánh thuê” kiếm thêm thu nhập là chuyện bình thường.

Với đoàn như Hà Nội và Quân đội, việc cử VĐV sang đoàn khác thi đấu với tư cách “lính đánh thuê” là có lợi cho cả 3 bên. Đơn vị mượn vận động viên cùng người dân để thi đấu, từ đó tăng khả năng có thành tích, đạt chỉ tiêu với cấp trên. Đơn vị cho vận động viên mượn tạo ra ảnh hưởng trong môn thể thao đó, và bản thân vận động viên có nhiều cơ hội thi đấu hơn.

Ít ai biết rằng trong nền thể thao thành tích cao của Việt Nam, số giải đấu trong năm dành cho các vận động viên ít đến vậy. Trung bình mỗi năm, các vận động viên chỉ có 2 nội dung thi đấu, gồm 1 giải vô địch quốc gia và 1 giải cúp. Các vận động viên trẻ thậm chí mỗi năm chỉ có 1 giải để thi đấu. Vì vậy, cơ hội cho các vận động viên của các đoàn lớn được tranh tài là vô cùng quý giá.

Ở câu chuyện của VĐV Nguyễn Huỳnh Minh Nhật ở trên, việc nhận lính đánh thuê cho địa phương khác cũng là câu chuyện cơm áo gạo tiền. Những võ sĩ như anh thường chỉ nhận mức lương trung bình từ 8 – 10 triệu đồng / tháng nếu ký hợp đồng chính thức với TP.HCM. Không có thành tích tốt cấp quốc gia, mức lương đó không dễ sống ở chốn phồn hoa đô hội.

Vì vậy, việc cùng Thị xã Phú Mỹ tham dự Đại hội TDTT tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu, với Minh Nhật, là một cơ hội kiếm tiền có một không hai. Một huy chương vàng mang về địa phương anh thuê có thể giúp anh kiếm được số tiền lớn hơn nhiều tháng lương. Tuổi đời vận động viên không dài nên Minh Nhật cũng như nhiều vận động viên khác không ngại đánh thuê vì thành tích.

Võ sĩ Lê Thị Hồng Đào cho biết: “Nếu không đi làm thuê cho các địa phương khác, tôi không bao giờ có đủ tiền để giúp gia đình sửa nhà. Quê gốc ở Tây Ninh, VĐV sinh năm 1992 từng thi đấu tại đây trước khi đầu quân cho đoàn TP Hồ Chí Minh. Nhưng tại Đại hội TDTT toàn quốc 2018, cô đăng ký thi đấu môn Muay cho đoàn Hà Nội. Tấm HCV năm đó giúp “lính đánh thuê” Hồng Đào kiếm được 200 triệu đồng.

Cần có một quy tắc chung

Một HLV đặt câu hỏi: “Bóng đá, bóng chuyền chuyên nghiệp đã công khai cho mượn VĐV, vậy tại sao các môn thể thao thành tích cao khác lại khắt khe như vậy? Nếu cứng nhắc trong mọi việc thì thể thao xã hội hóa được không?”

Những câu chuyện khó của
Các môn thể thao thành tích cao cần có những quy định chung với các vận động viên “hám lợi”.

Trong câu chuyện phát triển bóng đá, việc một CLB mượn cầu thủ của đội bóng khác chưa bao giờ là điều đáng bàn cãi. Sở dĩ có quyết định này là do quyết định này do hai đội và các cầu thủ tự thống nhất, được tiến hành theo thỏa thuận và điều lệ, quy chế giải đấu rõ ràng. Các vận động viên được cho mượn cũng coi đây là một may mắn bởi họ có thêm cơ hội thi đấu, nâng cao giá trị bản thân trước khi trở lại đội bóng cũ.

Để đảm bảo thành tích ở một số môn mới thành lập, ngay cả những đoàn thể thao mạnh như Quân đội cũng phải tuyển chọn các vận động viên từ khắp nơi về nhập ngũ. Thực trạng phát triển không đồng đều của nhiều môn thể thao ở các địa phương khác nhau cũng cho thấy một chân lý: nhu cầu mượn, cho mượn vận động viên là điều tất yếu. Thay vì cấm, cần có khung pháp lý để điều chỉnh việc này như bóng đá, bóng chuyền.

Để quản lý chung, tránh gây tranh cãi ở các giải địa phương, đơn vị quản lý từng môn cần ban hành quy định chung về việc cho mượn, thuê vận động viên ngắn hạn. Nếu có một quy định chung là hạn chế những “lính đánh thuê” như Minh Nhật không quá 2, hoặc 3 chiếc trong một năm thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Đó là nhiệm vụ mà các liên đoàn thể thao cần thực hiện, bên cạnh việc phối hợp với Tổng cục TDTT để tránh những chuyện cười ra nước mắt như VĐV không biết nhà ở đâu.

Tạo cơ chế mở


Việc “đánh cắp” một vận động viên về nơi họ đào tạo và tập luyện từ nhỏ là một điều vô cùng khó khăn. Một HLV từng tiết lộ: Để VĐV thoải mái dứt áo ra đi, ngoài việc hết hạn hợp đồng, họ cần phải gửi đơn xin nghỉ tập lên ban lãnh đạo. Chỉ khi đơn xin nghỉ tập được chấp thuận, kèm theo quyết định cho phép vận động viên nghỉ tập có dấu đỏ thì mới được tự do đầu quân cho địa phương khác.


“Việc tuyển chọn vận động viên từ các địa phương khác về mình gặp rất nhiều khó khăn”, một huấn luyện viên chia sẻ. “Khó khăn thứ nhất là phải đảm bảo chế độ đãi ngộ cho họ tốt hơn nhiều so với đơn vị cũ. Thứ hai là vướng mắc về thủ tục giấy tờ, hợp đồng ở địa phương mà trước đây có lẽ chưa giải quyết được. Cuối cùng là sợ mang tiếng” lật kèo “. với đồng nghiệp, bởi vì huấn luyện viên và quan chức trong mỗi môn thể thao biết nhau.


Với những địa phương nhanh chóng đổi mới, áp dụng cơ chế mở đã nhanh chóng gặt hái thành công. Những năm gần đây, đoàn kịch Bình Dương nổi lên như một trong những hiện tượng trong làng võ. Từ Boxing đến Muay, Jujitsu hay Judo, các vận động viên Bình Dương luôn có thành tích tốt ở các giải vô địch quốc gia. Điều đáng quan tâm là hầu hết các vận động viên mang về thành tích cao cho đoàn Bình Dương đều không phải là người địa phương.


“Chúng tôi đến từ địa phương khác, có thể không thường xuyên tập luyện ở Bình Dương, nhưng chúng tôi được cơ chế hỗ trợ để phát triển”, một vận động viên bộc bạch. “Khi ký hợp đồng với địa phương, chúng tôi bắt buộc phải đảm bảo thành tích của mình, chẳng hạn như duy trì huy chương vàng hoặc đồng ở giải quốc gia. Chỉ cần đảm bảo được điều đó, địa phương vẫn sẽ hỗ trợ chúng tôi tập luyện ở nơi nào các bạn muốn.”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *