• Thu. Apr 25th, 2024

Team Music

Tin tức âm nhạc giải trí mới hot nhất

Cà phê một mình | Văn hóa – Giải trí

ByBich Ngoc

Jan 30, 2023
Rate this post

Tôi là mẫu người chọn quán cà phê để gặp gỡ bạn bè và làm việc. Từ gặp gỡ bạn thân tám chuyện, thăm hỏi bạn bè từ xa, bàn công việc, cầm laptop, đọc sách… mọi thứ đều có ở quán. Tùy theo đối tượng mà chọn nhà hàng cho phù hợp. Nhưng tôi chưa bao giờ đến quán cà phê để uống một mình.

Tại sao bạn phải làm một cái gì đó khi bạn đến quán bar? Chà, trong thời đại công nghệ, ai cũng bận rộn, có việc gì để tập trung cũng chẳng có gì khác biệt. Vì vậy, ít nhất hãy để mắt vào màn hình điện thoại để tránh bị chú ý, chứ tôi không có thói quen cuộn qua điện thoại.

Tôi đến quán cà phê một mình vào một buổi sáng cuối tuần mát mẻ. Quán nằm ngay giữa ngã ba quận trung tâm – con phố này còn được mệnh danh là “phố không ngủ” vì càng về đêm phố xá càng nhộn nhịp đón bước chân người. Tôi chọn một chỗ ngồi để có thể quan sát mọi người, ngắm nhìn trời, mây và những bông hoa xinh đẹp ngay trước mặt.

Bởi vì tôi không làm gì cả, tôi đã quan sát được nhiều thứ. Bàn bên cạnh là hai người phụ nữ có vẻ thân thiết, câu chuyện của họ trong lúc cao trào, quên thì thầm, trở thành bên tai tôi, một câu chuyện tình yêu muôn thuở. Ở một bàn khác, người mẹ đang ở xa con, đang nói chuyện qua điện thoại, cảm thấy có lỗi với con.

Cũng có một nhóm phụ nữ trung niên vẫn mặc đồ thể thao, có lẽ vừa đi tập về, ngồi than thở về đàn ông. Nhưng nhìn nét mặt của họ vẫn toát lên sự thoải mái, thư thái nhất định. Như thể những lời than thở đó chỉ là một cái cớ, một trò đùa để thêm tiếng cười.

Có những người đến quán để làm việc hoặc nói về công việc, giống như tôi.

Tôi nhận thấy rằng mỗi người đến đây đều có một mục đích khác nhau, nhưng phần nào đó không gian cũng đã giúp họ giải quyết được những vấn đề cần thiết. Hoặc ngay cả khi không có mục đích gì thì đó vẫn là khoảng thời gian yêu thích, để nhâm nhi đồ uống, hoặc chỉ để thoát khỏi không gian quen thuộc của nơi mình đang sống. Dù chỉ trong vài giờ, nhưng với thời gian đó, nó cũng giúp mỗi người có thêm sự phong phú và cân bằng cho cuộc sống của mình.

Tôi chợt nghĩ đến những người phụ nữ trong gia đình mình, đó là những người mẹ, người chị … Ở quê chưa quen quán ăn, chưa từng đặt chân đến nơi nào khác ngoài mảnh vườn, căn bếp xưa, từ ngày nào. ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác cho đến khi về già. Không một lời than thở, không một câu chuyện, không một suy nghĩ nhàm chán… họ chỉ biết cách sống cuộc sống như nó vốn có. Sự ủ rũ và buồn chán đôi khi cũng có, nhưng ngay khi xuất hiện, họ đã bị những bận rộn mang tên “cuộc sống” đè bẹp đến tầng sâu nhất, tầng tầng lớp lớp của sự lãng quên và chấp nhận.

Một hôm về quê, tôi mừng rỡ khi thấy tấm biển quán cà phê vừa mọc lên. Tôi quyết định đưa cô ấy đến cửa hàng mỗi khi tôi trở về nhà. Tránh xa vườn tược, bếp núc, đàn lợn …, mặc một chiếc áo đẹp, thoa một lớp son mỏng, xịt chút nước hoa và đến nhà hàng ăn món gì ngon, gọi một ly nước, nghe một chút. âm nhạc, sau đó đi đến nhà hàng. Về.

Đó là tất cả! Chỉ vài chục nghìn cho một ly cà phê mang lại cảm giác thư thái cho tôi, thật đáng giá. Và ai cũng cần những phút giây thư giãn như vậy! Như một cách tiếp thêm nguồn năng lượng mới cho bản thân, để sau khi trở về, bạn sẽ bắt nhịp với cuộc sống ngày mới với nhiều hứng khởi hơn. Và biết đâu nơi đó sẽ mang đến cho cô một góc nhìn khác, để thấy rằng cuộc sống luôn muôn màu và vui tươi.

Như tôi, trải nghiệm đi cà phê một mình để nhận ra những điều này!

NHẸ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *