Bản quyền và “kênh vi phạm bản quyền”
Việc Việt Nam mua hay không vẫn chưa kết thúc, nhưng ngay từ khi có ý định mua và bước vào vòng đàm phán, các nhà đài cũng nên bắt đầu tính đến một vấn đề khác là “làm gì để bữa tiệc thịnh soạn ngày càng trở nên phổ biến ? ” sẽ ngon hơn với gia vị riêng thay vì bỏ sạn. ”
Trong nhiều năm, qua các kỳ World Cup hay các sự kiện thể thao lớn trên thế giới, những người nắm giữ bản quyền truyền hình không thể không nhận thấy khả năng thu hút người xem tương xứng với quy mô của mình. Rõ ràng, xem thể thao, xem bóng đá trên tivi đã hay hơn, vừa mắt hơn rất nhiều khi xem qua màn hình máy tính, điện thoại và các thiết bị nghe nhìn khác.
Đó là cuộc chiến giữa “kênh chính thống” và “kênh lậu”, phải thừa nhận một thực tế rằng, rất nhiều người theo dõi trong tình trạng “tai một nơi, tai nghe một nơi”. Cụ thể là bật “kênh chính thức để xem” và mở “kênh lậu để nghe”. Đó là bài toán cần giải với các nhà đài, khi đưa các chương trình bình luận trước, sau trận đấu và cả bình luận trong game.
Nghe thì dễ nhưng thực tế lại khó vô cùng, bởi qua truyền hình có rất nhiều loại người xem, từ già đến trẻ, từ xem để giải trí đến xem để làm việc chuyên môn, rất cần có ý kiến đóng góp. phù hợp, không quá nhạt nhưng đồng thời cũng không bay bổng đến mức… quá đà.
Với những kênh không chính thống, bình luận viên trẻ có nhiều sáng tạo, có nét mới, nắm bắt sâu, chuyên môn rộng nói riêng và xã hội nói chung, đồng thời biết cách nhấn mạnh khi bình luận, liệu có nên sáng tạo? khí ga. Đó là điều có thật nên việc giới trẻ thích theo dõi các kênh này hơn là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, như bình luận viên kỳ cựu Ngô Quang Tùng nhận xét, “không phải cứ bình luận, nội dung hay thông tin. được cung cấp một sự đảm bảo về tính lịch sự. Hiểu điều đó, nhưng cần quay lại với “phép toán” của nhà đài, hướng khán giả đến xu hướng xem bóng đá văn minh, chấp nhận xem qua các kênh truyền hình trả tiền thì sản phẩm, “món ăn tinh thần” nào đó cũng phải mang lại cho họ giá trị. , chứ không phải là sự khó chịu.